Thứ Hai sau Chúa Nhật 19 Mùa Thường
Niên
Phúc Âm: Mt 17, 22-27
"Họ sẽ
giết Người, nhưng Người sẽ sống lại. Con cái thì được miễn thuế".
Khi ấy, các
môn đệ và Chúa Giêsu còn đang ở Galilêa, thì Chúa Giêsu bảo các ông rằng:
"Con Người sắp bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết người, nhưng ngày thứ
ba, Người sẽ sống lại". Các môn đệ rất đỗi buồn phiền.
Khi các ngài
đến Capharnaum, thì những người thu thế đền thờ đến gặp Phêrô và hỏi rằng:
"Thầy các ông không nộp thuế "đền thờ' sao?" Ông nói: "Có
chớ".
Khi ông về đến
nhà, Chúa Giêsu hỏi đón trước rằng: "Simon, con nghĩ sao? Vua chúa trần
gian thu thuế má hạng người nào? Ðòi con cái mình hay người ngoài?" Ông
thưa rằng: "Ðòi người ngoài". Chúa Giêsu bảo ông rằng: "Vậy thì
con cái được miễn. Nhưng để chúng ta không làm cho họ vấp phạm, con hãy ra biển
thả câu: con cá nào câu lên trước hết thì bắt lấy, mở miệng nó ra, sẽ thấy một
đồng tiền, con hãy lấy tiền đó mà nộp cho họ, trả phần Thầy và phần con".
Suy Niệm:
Vào thời Chúa
Giêsu, người Do thái không những phải đóng thuế cho nhà nước tức là thuế dân
sự, mà còn phải đóng thuế cho Ðền thờ nữa: ngoại trừ đàn bà, các thiếu niên và
các nô lệ, tất cả những ai từ 20 tuổi trở lên đều phải nộp thuế để bảo trì và
tu sửa Ðền thờ Giêrusalem.
Câu chuyện
trong Tin Mừng hôm nay xẩy ra vào khoảng tháng 10, năm thứ hai cuộc đời rao
giảng của Chúa Giêsu, tức là ít lâu sau biến cố Chúa Giêsu biến hình trên núi
Thabor. Chúa Giêsu và các môn đệ trở lại Capharnaum, và ở đó, những người thu
thuế đến yêu cầu Phêrô nộp thuế. Dĩ nhiên là Phêrô sẵn sàng nộp thuế.
Khi Phêrô về
tới nhà, Chúa Giêsu hỏi đón ông: "Simon, con nghĩ sao? Vua chúa trần gian
lấy thuế của ai? Con cái mình hay người ngoài? Phêrô đáp: "Thưa, người
ngoài. Chúa Giêsu liền bảo thế thì con cái được miễn". Ðây cũng là một mạc
khải, bởi vì qua câu: "Thế thì con cái được miễn", Chúa Giêsu muốn
nói rằng xét về bản tính Thiên Chúa, Ngài không phải nộp thuế;bởi vì qua câu:
"Thế thì con cái được miễn", Chúa Giêsu muốn nói rằng xét về bản tính
Thiên Chúa, Ngài không phải nộp thuế; nhưng xét về bản tính loài người, Ngài
cũng tuân giữ việc nộp thuế cho Ðền thờ như bất cứ ai. Tuy nhiên, Ngài nộp thuế
bằng một phép lạ: Chúa Giêsu bảo Phêrô đi câu cá, bắt được con cá đầu tiên,
trong miệng có một đồng bạc, đủ để nộp thuế cho Ngài và cho Phêrô. Chúa không
bảo Giuđa xuất quĩ mà nộp, cũng không bảo các phụ nữ đạo đức dâng cúng, nhưng
Ngài đã làm phép lạ để các môn đệ tin vào quyền năng của Ngài.
Nếu ngày xưa,
người Do thái có bổn phận nộp thuế cho Ðền thờ để lo việc phụng sự Nhà Chúa,
thì ngày nay trong Giáo Hội cũng có những cách đóng góp hay dâng cúng, đó cũng
là một việc thờ phượng và là một sự chia sẻ cho những anh chị em nghèo khó.
Chúng ta hãy nhận ra nét đặc biệt trong nhân cách của Chúa, khi hòa nhập vào
nếp sống cụ thể của những người đồng thời với Ngài. Mầu nhiệm nhập thể đòi buộc
Chúa phải chia sẻ trọn vẹn đời sống con người. Ước gì chúng ta cũng biết noi
gương Chúa, chấp nhận như hạt lúa mì rơi xuống đất và chết đi để trổ sinh nhiều
hoa trái tốt đẹp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét